Với Khánh Ly cùng ‘Gia tài của mẹ’, Nhà hát lớn thực ra rất bé

Bình luận của Nguyễn Hữu Vinh (Ba Sàm)
2022.09.28
Ca sỹ Khánh Ly hát trong một chương trình biểu diễn ở Đà Lạt hôm 25/6/2022
Lao Động

Văn hóa chửi

Có thể nhiều người nước ngoài tới Việt Nam sẽ thắc mắc, là tại sao dân xứ này, nhất là miền Bắc, khi tức tối ai đó thì hay chửi “Đ.mẹ mày!”, “Đ. bố mày!”, thậm chí là “Đ. cụ tổ bảy mươi đời nhà mày!” Không như xứ họ, chỉ chửi chính đối phương, “F* you!”

Thắc mắc bởi vì họ chưa hiểu mấy cái văn hóa chính trị nước Việt, mà càng về sau này nó càng đậm đà bản sắc mù mịt. Nhiều khi kẻ gây thù chuốc oán cũng chỉ là loại giơ đầu chịu báng thôi, phía sau, ở trên, nấp trong bóng tối mới là thủ phạm chính.

Sẽ có ngay câu chuyện mới đây để minh họa cho họ hiểu.

Khánh Ly hát ‘Gia tài của mẹ

Bà có kế hoạch thực hiện một tua lưu diễn khắp trong Nam ngoài Bắc, khởi đầu ở Đà Lạt cuối tháng 6/2022. Thế nhưng, thật bất ngờ, trong buổi diễn, bà đã trình bày bản Gia tài của mẹ, không có trong danh sách “được cấp phép” trước đó, mà lại là bài rất “nhạy cảm” với chế độ.

Rộ lên bàn luận về hậu quả của buổi diễn, rồi mọi người thở phào, đơn vị tổ chức chỉ bị nhắc nhở thôi. Gợi nhớ cũng mới đây, vụ triển lãm tranh của Bùi Chát ở TP HCM không xin phép, cuối cùng cũng chỉ bị phạt, không bị bắt tiêu hủy như văn bản pháp luật quy định.

Thế nhưng đừng tưởng … Tư duy của “trên”, ở trung ương ngoài Bắc có thể rất khác. Xưa “phá rào” kinh tế, cũng từ đất Nam kỳ, khi đói rã họng thì tạm chấp nhận – chuyện cái dạ dày. Còn “phá rào” văn hóa tư tưởng thì không dễ - chuyện cái đầu.

Tư duy cung đình

Những người cứ lao vào tranh cãi rằng câu “hai mươi năm nội chiến từng ngày” trong bản Gia tài của mẹ là có ý gì, khi nó được Trịnh Công Sơn sáng tác từ tận năm 1965, họ có tự đặt mình vào các nhà quản lý ở trung ương hay không? Có nghĩ tới cái gọi là tiên tri hay không, khi mà đã từng có cả bản thống kê về những dự báo thiên tài của lãnh tụ? Nếu có, chắc họ sẽ phải giật mình, “Ồ … hóa ra từ 1965, nhạc sĩ họ Trịnh đã tiên báo cuộc chiến từ 1955 đó sẽ kết thúc vào năm 1975, và ông gọi nó là NỘI CHIẾN trong bản nhạc để đời, sẽ đi vào lịch sử”.

Cũng đặt mình vào các nhà quản lý đó, với nhãn quan lịch sử uyên thâm của họ, người ta sẽ nghĩ: lớp trẻ, các thế hệ mai sau, một khi nghe lời bài hát, chúng đâu quan tâm tới thời điểm sáng tác của nó. Chúng chỉ bị khắc ghi vào trong đầu một điều, rằng cuộc Chiến tranh Việt Nam 1955-1975 là một cuộc NỘI CHIẾN, cũng đúng như trang Bách khoa toàn thư mở-Wikipedia đã ghi nhận. Thật là tai hại.  

Nỗi “oan” Nhà hát lớn

Và … đáng lo thêm. Vừa ồn ào hai vụ - Gia tài của mẹ và tranh Bùi Chát, thì lại xảy ra chuyện bộ phim Em và Trịnh bị Khánh Ly phàn nàn, kế đến là nặng hơn, (hình như do bà khuấy động – nói theo kiểu cảnh giác cách mạng của cơ quan chức năng) cả giáo sư Michiko Yoshii người Nhật cũng lên tiếng, dọa kiện nhà làm phim.

Cái bà Khánh Ly, tưởng đã thành “Việt kiều yêu nước” rồi, thế mà … Vậy thì phải bắn đi một viên đạn để giết hai, ba con thỏ cùng một lúc. Mà phải bắn từ … trong bóng tối.

Thế là xảy ra vụ phá hợp đồng từ Nhà hát lớn, viện cớ điện đóm để hủy buổi diễn được trông đợi từ lâu của Khánh Ly vào ngày 24/9/ 2022. Dư luận dậy sóng, Nhà hát lớn lãnh đủ, mặc dù “hiện trường vụ án” thì quá rõ: báo chí đăng lên rồi phải lặng lẽ rút sạch bài, thêm vài địa phương cũng hủy buổi diễn với đủ thứ lý do vớ vẩn không kém. Trẻ con nó cũng biết đạn được bắn ra từ đâu.

Chửi trúng đích

Quay lại văn hóa chửi trong dân gian. Ở thôn quê Bắc bộ, đôi khi có chuyện trứng gà trong ổ của nhà nào đó bị mất. Bà chủ nhà nghi hàng xóm, mà chẳng có bằng cớ nào, chỉ có cách: chửi đổng. Thế là những màn chửi liên tu bất tận, ngày này qua ngày khác, réo những từ ngữ tục tĩu nhất, ám chỉ nhà hàng xóm ăn cắp trứng của bà. Tới một ngày, bị “động lòng”, tức không chịu được, nhà hàng xóm mới nhảy vào cuộc. Thế là bại lộ.

Nay, dư luận đang tức bực, mà không lẽ cứ “chửi” cái Nhà hát lớn thực ra rất bé quyền?

Vậy thì quý vị hãy tập cách chửi đổng dân gian, “Đ. … cái đứa ngồi … trên Nhà hát lớn!”

Còn văn minh hơn, thì đồng lòng viết đơn thưa với các cấp thẩm quyền cao nhất về văn hóa tư tưởng, rằng sao cái Nhà hát lớn cỏn con đó lại dám làm chuyện tày đình vô văn hóa, qua mặt các vị; phải chăng có trò tiêu cực vòi vĩnh gì trong đó; rồi không ăn được thì đạp đổ; để cho “các thế lực thù địch” nó lợi dụng xuyên tạc, làm dân mất lòng tin vào chế độ “đạo đức, văn minh” v.v..?

* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự  Do

Nhận xét

Bạn có thể đưa ý kiến của mình vào khung phía dưới. Ý kiến của Bạn sẽ được xem xét trước khi đưa lên trang web, phù hợp với Nguyên tắc sử dụng của RFA. Ý kiến của Bạn sẽ không xuất hiện ngay lập tức. RFA không chịu trách nhiệm về nội dung các ý kiến. Hãy vui lòng tôn trọng các quan điểm khác biệt cũng như căn cứ vào các dữ kiện của vấn đề.

Nhận xét

Duy Hữu, USA
29/09/2022 08:32

Ai bảo... trên bảo, dưới không nghe... ?

Trên không cần bảo, dưới vẫn nghe, vẫn làm,
vẫn tắt đen, vẫn tắt điện, vẫn bịt mồm, bịt miệng,
vẫn cấm ca, cấm hát tự do... theo lệnh ngầm, bỏ túi, cấp trên... trên...trên.

Trên bất chính... ném đá dấu tay... dưới bất lương... đổ máu đầu... bất đắc dĩ ...
chỉ vì thân phân nô lệ, máu đỏ, da vàng... dưới cái cờ máu đỏ, búa liềm, vàng sao.

Tiên sư cha thằng nào... tiên sư bố con nào... bắt dân bà, bắt dân ông, bắt dân tao... làm nô lệ, máu đỏ, vàng da ... !

HỒTẬPCHƯƠNG
06/10/2022 13:54

Điện đã cắt" và "rừng đã khép"! (lượm trên mạng và không rõ tác giả)
Ông Trịnh Công Sơn có một ca khúc rất hay: "Rừng xưa đã khép". Tưởng chỉ hát cho vui, hơn 50 năm sau lời ca đã vận vào… Hà Nội khi bà Khánh Ly bị Nhà hát lớn cắt điện thì khu rừng xưa chính thức khép lại, chỉ khép lại chứ không phải đóng. Khép là còn lấp ló chút ánh sáng trong tối tăm, còn thoang thoảng mùi hương của rừng núi, và có lẽ còn âm thanh của tiếng rừng, tiếng côn trùng pha tạp với tiếng gầm rống giận dữ của thú rừng.
Khi người ta nổi tiếng vì tiếng hát thì càng lúc càng lo sợ khán thính giả sẽ quên mình đi. Đó là sự thật, là hiển nhiên và không có gì phải xấu hổ. Bà Khánh Ly lại càng lo hơn so với các ca sĩ cùng thời khác, bởi bà là một hiện tượng, là da thịt của ông Trịnh Công Sơn, là hình ảnh của lịch sử. Lịch sử luôn luôn có hai mặt bà và ông Trịnh được nhắc đến cũng hai mặt, một mặt là phản chiến và một mặt khác là phản bội.
Trịnh và Khánh Ly đã và đang được lịch sử in khắc trong từng trang giấy của nó. Trong khi Trịnh Công Sơn âm thầm lấn chiếm lề đường bằng những bảng tên thì Khánh Ly bị chính quyền xua đuổi, quấy phá. Trong khi những trang nhạc của Trịnh Công Sơn được nhiều ca sĩ đời sau thoải mái lên sân khấu lắc lư thì người nữ của những ca khúc ấy bị cái thành phố văn hóa nhất Việt Nam làm cho ê ẩm bằng một hành vi mất văn hóa. Mà cũng kệ, văn hóa đối với chính quyền khác gì công lý, văn hóa dù sao cũng chỉ là một mỹ từ dùng che mặt trong cách hành xử côn đồ.
Thù ghét Khánh Ly cỡ nào cũng không nên… cúp điện, bởi khi đưa tay vào chiếc cầu dao là lúc phải chuẩn bị cho dòng điện giật vào cơ thể chính mình. Việt Nam có điều lạ hơn thế giới ở chỗ tùy theo vị trí, tiếng tăm, mà dòng điện lên cao hay xuống thấp. Ở nhà quê, điện 220 volt làm cho cá dưới ao, chuột ngoài đồng giẫy chết nhưng ở thủ đô thì điện không giật cho con người chết hẳn mà nó chỉ làm cho nạn nhân tưng tưng như người say, như người bệnh tâm thần, như thằng nghiện thiếu thuốc. Dòng điện ở Nhà hát lớn lại càng tỏ ra nguy hiểm hơn.
(Minh họa)
Và nó "giật" thiệt, giật bà Khánh Ly một phát để đời. Hay một chỗ, là điện bị cắt nhưng lại "gây giật" được cả một nhóm người. Về tên tuổi thì bà Khánh Ly đau khổ. Về tiền bạc thì cả một ê kíp tổ chức đêm biểu diễn của bà mất trắng tiền tươi thóc thật (hơn 1 tỷ rưởi VN đồng). Hơn 90 con người lặn lội mời mọc rủ rê cho tới lên chương trình, mua sắm đủ thứ, tới việc ký hợp đồng, thuê chuyên viên các loại để giờ đây cái Nhà hát có lịch sử hàng trăm năm nói cắt điện để sửa chữa thì làm sao mà không tức được?
Vào thử Wiki tìm hiểu cái Nhà hát này nó "lớn" đến mức nào thì thấy có mô tả như sau: Bắt đầu động thổ vào năm 1901 và sau khi hoàn thành, Nhà Hát Lớn giữ vai trò một trong những trung tâm văn hóa quan trọng của thủ đô, nơi diễn ra thường xuyên các hoạt động văn hóa, biểu diễn nghệ thuật. Nhà Hát Lớn là nơi khai sinh và tôn vinh kịch nghệ cùng sân khấu Việt Nam, cũng như các loại hình nghệ thuật giao hưởng, hợp xướng, nhạc kịch, vũ kịch. Không chỉ vậy, nhà hát còn là một địa điểm mang đậm những dấu ấn lịch sử, từng là nơi Quốc hội đầu tiên của nước Việt Nam độc lập nhóm họp và thông qua Hiến pháp năm 1946, bản Hiến pháp đầu tiên của Việt Nam cũng như danh sách chính phủ Liên hiệp Kháng chiến Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (do ông Hồ Chí Minh đứng đầu)…
Hà Nội vẫn thường tự hào là người Tràng An và hai câu "Chẳng thơm cũng thể hoa nhài/ Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An" luôn được người Hà Nội vận dụng trong lúc hào hứng nói về mình. Dẫu gì cũng là Nhà hát lớn Hà Nội sao lại hành xử như một gánh hát miền quê khi không thích thì lại chơi trò đóng cửa đánh bài… tứ sắc?
Thông báo cắt điện đột ngột để "kiểm tra, xử lý thiết bị điện… có đóng mộc của Nhà hát Lớn Hà Nội
Bà Khánh Ly không phải mới lần đầu về Việt Nam biểu diễn, những lần trước đã có kinh nghiệm rồi nhưng chưa "rút hết kinh nghiệm" nên mới bị bể show lần này.
Buổi biểu diễn có tên "Nhớ mùa thu Hà Nội" được lên kế hoạch cho tối ngày 24/9 do bà Khánh Ly cùng với các ca sĩ khách mời như: Phương Hồng Ngọc, Cẩm Vân, Khắc Triệu, Quang Thành và Đức Tuấn. Chỉ trước một ngày, Nhà hát lớn Hà Nội gửi một công văn đề ngày 23/9 cho Công ty Cổ phần Quảng cáo Truyền thông S, là đơn vị tổ chức, để thông báo lý do mà show của bà Khánh Ly không thể diễn ra tại nhà hát vì sẽ cắt điện "để kiểm tra, xử lý thiết bị điện cao thế".
Nhắc mới nhớ, ông Trịnh Công Sơn xứng đáng là một tiên tri khi viết bài này. Ông viết: Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn, cỏ khô / Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa / Rừng thu lá úa em vẫn chưa về / Rừng đông cuốn gió em đứng bơ vơ…
Đúng như in rồi còn gì: Này nhé, đêm nhạc có tên "Nhớ mùa thu Hà Nội" trong lúc "Rừng thu lá úa" và điện đã cắt nên rừng cũng khép và em đúng bơ vơ… thì y bon rồi còn gì… Đã vậy ông Trịnh còn vuốt một câu hết sức tha thiết:
"Rừng xưa đã khép, rừng xưa đã khép, em hãy ra đi
Rừng xưa đã khép, rừng xưa đã khép
Em hãy ra đi"
Dĩ nhiên bà Khánh Ly rồi sẽ ra đi, về nơi xa lắm… Hoa Kỳ… và dĩ nhiên Nhà hát lớn Hà Nội vẫn lớn như hồi nào giờ, không vì cắt điện mà nó sẽ... nhỏ lại. Nhưng khoan đã, lớn mà chơi dơ, rất dơ! Thủ đô có còn hãnh diện là nơi "thanh lịch Tràng An" nữa hay không nhỉ? KeMeNo
Điện đã cắt" và "rừng đã khép"! (lượm trên mạng và không rõ tác giả)